Chương 15 : Tiểu mỹ nữ xuất hiện trong trường quân sự phần 2
Bình thường thì anh cảnh vệ sẽ giúp cho nó ăn, nếu Hình Khải còn chưa
ngủ anh sẽ tự mình đi cho nó ăn, đồng thời cũng đá thúng đụng nia đánh
thức Hình Dục dậy luôn. Nếu Hình Dục không chịu ra vườn cùng anh, anh sẽ
cười nhăn nhở mà cảnh cáo cô rằng, nếu cô không chịu đi anh sẽ để Đại
Dục chân bẩn chà đạp khắp nền nhà mà cô đã vất vả lau lau chùi chùi cả
ngày.
Mỗi lần như thế, cô đành phải mở cửa phòng, tóc thả ngang vai, bộ
dạng ngái ngủ, chạy vụt ra vườn như một hồn ma, ngay sau đó đứng nhìn
chằm chằm Đại Dục ăn, còn Đại Dục phải ăn hết số thức ăn đó với tốc độ
vô cùng nhanh dưới áp lực lớn mà Hình Dục tạo ra.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, Hình Dục bất giác mỉm cười, cô
giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa sinh nhật tuổi mười tám của
cô sẽ trôi qua.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cổng trường đang đóng
chặt… chuyến xe cuối cùng chắc chắn không còn kịp nữa rồi, nếu Hình Khải
vẫn không thuyết phục được sỹ quan huấn luyện cho anh ra ngoài, tối nay
cô sẽ ngủ đâu?
Đang mải nghĩ thì thấy một bóng đen nhảy từ trên bức tường cao hơn ba
mét xuống thẳng đất, tư thế nhảy khá đẹp, nhưng động tác tiếp đất không
hoàn mỹ lắm, ngã chổng vó lên trời.
“Hình Khải…” Hình Dục khẽ gọi một tiếng, vội chạy lại đỡ anh dậy.
Hình Khải chẳng màng đau đớn, hướng về phía Hình Dục giơ tay bảo cô
im lặng, cầm chặt tay cô, đặt một tay lên lưng ép cô cúi xuống, cả hai
bắt đầu lén lén lút lút lò dò di chuyển.
Hình Dục vội theo sát bước chân gấp gáp của anh, có điều Hình Khải lại
không để ý, Hình Dục mặc váy và đi giày bệt, những lá cỏ sắc lẹm quệt
vào bắp chân cô, gây ra những vết xước khiến cô đau đớn và tạo thành
những vệt đỏ trên chân.
Hai người chạy rất lâu, cho tới khi qua một con dốc nhỏ, Hình Khải đi
chậm lại, anh mệt mỏi nằm lăn ra bãi cỏ, cùng lúc ấy, Hình Dục theo đà
bị anh kéo, cũng mềm nhũn ngã xuống, hơi thở đứt đoạn.
Hình Khải nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy những vết cứa trên chân cô,
anh bật người ngồi dậy, kéo chân Hình Dục lại để nhìn, thấy đôi giày bệt
của cô dính đầy bùn đất sau mưa, không chỉ đôi chân lấm lem bẩn thỉu
vệt bùn mà còn cả những vết máu khô đọng lại do bị cỏ cây cứa phải.
Thấy vậy, Hình Khải vừa tự trách mình vừa tức giận.
“Em ngốc hay là đần? Tại sao không biết bảo anh dừng lại hả?”
Hình Dục cười cười lắc đầu, lấy một gói giấy ăn từ trong ba lô ra, lấy hai tờ đưa cho Hình Khải trước: “Lau mồ hôi đi!”
“Lau gì mà lau, có mang băng y tế không?” Hình Khải thấy cô bình thản
như những vết xước kia chẳng liên quan tới mình, anh nổi giận.
Hình Dục duỗi thẳng chân ra, nghiêng đầu nhìn nhìn, giải thích ngắn
gọn: “Không sao, em sống ở nông thôn mười lăm năm, cũng chạy khắp những
cánh đồng lúa ở đó quen rồi, chút xíu này có là gì đâu.”
“…”
Hình Khải hít một hơi thật sâu, không biết nên mắng hay làm gì cô
nữa, cô không biết làm nũng, đâu cần phải tỏ ra cứng rắn tới mức ấy, máu
vẫn còn chảy kia kìa!
Anh giật lấy gói giấy trong tay cô, nhấc một chân cô lên, cưỡng ép
cởi bằng được đôi giày bệt ra, nhờ ánh trăng lờ mờ, từng chút từng chút
giúp cô lau sạch những bùn bẩn trên đó.
Hình Dục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng chợt rung động.
Hình Khải… đang lo lắng cho cô ư? Cô không dám nghĩ, không muốn nghĩ, một bức tranh xuất hiện trong đầu cô.
Ba năm trước, trong ngày âm u mưa gió bão bùng ấy, khi được tin bố mẹ
qua đời cô đã sụp đổ tại chỗ. Cô chạy chân trần ra khỏi nhà, đúng lúc
đó, một chiếc xe đi lướt qua người cô, cô liền xông tới… không muốn sống
nữa, đấy là suy nghĩ duy nhất của cô lúc ấy.
Nhưng lái xe đã kịp thời phanh lại, cô nghĩ rằng người ngồi trong xe
nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng vị thủ trưởng oai nghiêm đó lại
không hề trách mắng cô, nhìn đôi chân đầy thương tích của cô còn thương
xót kéo cô lên xe ngồi tránh mưa.
Sau khi lên xe, vị thủ trưởng đó trút bỏ sự oai nghiêm của mình, ông
không những nhìn cô cười hiền từ mà còn giúp cô lau sạch bùn đất ở chân.
Vị thủ trưởng đó chính là bố của Hình Khải, tướng quân Hình Phục Quốc
mà mọi người đều kính sợ.
Bắt đầu từ hôm đó, cô có một cái tên hoàn toàn mới, là Hình Dục, và
lúc đó cũng có một người tên Hình Khải xuất hiện, không ngừng thể hiện
thái độ chán ghét đối với cô cho dù cô đã cố gắng hết sức để bù đắp.
“Đau thì đừng giả bộ kiên cường nữa!” Hình Khải lau lau tay vào quân
phục, sau đó lau nước mắt cho Hình Dục, cô lúc nào cũng khóc rất lặng lẽ
như thế, trong lúc anh không để ý, thì cô đã khóc ướt nhòe hết cả mặt
rồi. Anh ghét nhất bộ dạng đó của cô.
Hình Dục không biết giải thích thế nào về tâm trạng bi thương đột ngột này của mình, cô khẽ cười, ngấm ngầm thừa nhận.
Chống hai tay ra phía sau, ngửa cổ ngắm nhìn những vì sao lấp lánh
trên trời, hai ngôi sao vừa to vừa sáng lọt ngay vào tầm nhìn của cô, cô
khe khẽ hỏi: “Hình Khải, anh nói xem người ta khi chết đi rồi liệu có
biến thành sao trên trời không?”
“Em ngốc thật hay vờ ngốc hả, đương nhiên là không thể rồi.” Ấu trĩ,
Hình Khải khẽ hừ một tiếng thầm mắng cô, có điều đây là lần đầu tiên anh
thấy Hình Dục nói những lời ấu trĩ như thế, nên không tránh khỏi nảy
sinh tâm lý tò mò.
Nhưng tối nay Hình Dục thật khác thường, cô chỉ về phía ngôi sao sáng nhất, nói một cách chắc chắn: “Đó là mẹ em.”
Ngón tay Hình Khải khẽ khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn theo hướng Hình
Dục chỉ, rồi lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của cô, Hình Dục mặc dù
đang cười nhưng mắt ngấn lệ, cô cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi
xuống, cố gắng nén tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng.
Trong lòng Hình Khải lập tức trào dâng cảm giác buồn bã chua xót, thế
là, để phá vỡ bầu không khí gượng gạo đặc quánh này, anh lại quay đầu
nhìn lên bầu trời sao, ngay sau đó nghiêm túc giơ tay chào theo kiểu
quân đội: “Cháu chào cô ạ, cháu là Hình Khải, con gái cô bây giờ sống
rất tốt.”
Hình Dục không cười, mà còn thả thõng tay xuống, nhìn chằm chằm vào ngôi sao đó, như đang thì thầm tâm sự với mẹ mình.
Có điều, ngay sau đó cô bật cười thành tiếng, bởi vì dạ dày Hình Khải
đang sôi ùng ục lên tiếng kháng nghị, trong đêm tối yên tĩnh thế này,
tiếng “gào thét” của nó nghe thật… nhức tai.
“Cười gì mà cười, chẳng phải vì em nên anh mới phải ôm bụng đói thế
này à?” Hình Khải bóp bóp cái bụng đói meo, anh chưa bao giờ nghĩ mình
và Hình Dục lại có ngày hòa hợp với nhau như thế này.
Hình Dục mím mím môi, nghển cổ lên nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra
một thửa ruộng xanh rì, thế là cô nhặt đôi giày bệt đi lại vào chân, hai
tay kéo Hình Khải đang ngồi bệt dưới nền luôn miệng kêu khổ than sở
đứng dậy, lén lén lút lút đi về phía ruộng.
“Đi đâu đây?”
“Suỵt!” Lần này đổi lại là Hình Dục ngăn anh lên tiếng, cô ấn vai
Hình Khải xuống, ngồi xổm cạnh anh, sau đó khẽ nói: “Anh đợi em ở đây,
đừng chạy lung tung…”
Hình Khải tưởng cô muốn đi vệ sinh nhưng không dám nói thẳng nên vẻ
mặt tỏ ra rất hiểu biết, không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào..
Hình Dục khom người đi về phía ruộng khoai lang, vừa nhìn ngó xung quanh
để canh chừng vừa cầm gậy gỗ lên, nhưng cây gậy này không phải dùng để
đào khoai lang mà dùng để đánh đuổi chó canh ruộng.
Quả nhiên, kinh nghiệm đã cho Hình Dục biết, cô phán đoán chính xác,
khi cô đang định đào khoai lên, một con chó lông vàng to lớn lao về phía
cô.
Hình Dục không hề tỏ ra sợ hãi, cô đứng bật dậy, ngay khi con chó
định há miệng sủa lên tiếng đầu tiên, cô giơ cao cây gậy gỗ trên tay
giáng xuống.
Đối mặt với một con chó to hung dữ nhưng cô không hề có ý định bỏ
chạy. Ánh mắt cô lóe lên những tia nhìn khinh bỉ, ngay sau đó, cúi xuống
nhặt một hòn đá lên, thấy thế, con chó chột dạ, nó vội thu lại bộ răng
sắc nhọn của mình, giật lùi về phía sau một bước, rụt rụt cổ lại, tư thế
như sắp co giò bỏ chạy.
Hình Dục vừa dùng ánh mắt canh chừng nhất cử nhất động của con chó
vừa vội vàng đào trộm khoai, Hình Khải đang đói, ở một nơi hoang vắng
thế này, chẳng có gì khác để ăn, đành làm việc có lỗi này vậy.
Một lúc sau cô cầm mấy củ khoai quay lại bên cạnh Hình Khải, phủi
phủi một lát rồi thả mấy củ khoai xuống đất, cô bắt đầu đi nhặt cành cây
khô xung quanh chụm lại để nhóm lửa.
Hình Khải đờ người ra nhìn cô chớp chớp mắt, đứng dậy phóng mắt nhìn
xung quanh, bất giác anh cảm thấy ớn lạnh thay cho Hình Dục: “Này, anh
tưởng em đi vệ sinh, ai ngờ đào trộm khoai của người ta, nhưng… khoảng
ruộng này có một con chó to rất hung dữ canh gác, lạ thật đấy, sao hôm
nay không thấy nó đâu cả? Đi tìm bạn tình rồi chắc?”
“Anh thường xuyên đến đây?” Hình Dục cười kỳ dị.
Hình Khải vô thức đưa tay xuống sờ sờ vào bắp chân, không lâu trước
đó anh còn bị con chó đó cắn, nếu như không vì sợ bị bệnh dại thì có
đánh chết anh cũng không đến phòng y vụ “tự thú báo án”. Có điều, chuyện
mất mặt như thế không thể để Hình Dục biết được.
Nhưng Hình Dục như nhìn thấu tâm tư Hình Khải, cô cười hi hi rồi giảng
giải cho anh: “Nếu nhìn thấy chó thì đừng chạy, động vật và người giống
nhau, anh có khả năng uy hiếp nó nó sẽ sợ, còn nếu thật sự không thể trụ
được thì trèo lên cây, chó biết trèo cây không nhiều đâu.”
“Thế ở nhà chúng ta, em đáng sợ hay Đại Dục đáng sợ?” Bụp bụp! Xem anh ăn nói kìa!
“Anh đáng sợ. Đưa bật lửa cho em.” Hình Dục biết anh nhất định mang bật lửa theo.
Thực ra không trả lời cũng được.
Hình Khải châm một điếu thuốc rồi tiện tay ném bật lửa cho cô, ngồi
phịch xuống quan sát cô thao tác thuần thục, cách cô nhóm lửa, vừa nhìn
đã biết là một cô gái lớn lên từ vùng thôn quê.
Nụ cười của anh chợt như cứng lại trên môi, không được, khi ở nhà
Hình Dục hầu hạ anh còn chưa đủ, chạy tới nơi đồng không mông quạnh này
còn tìm đồ cho anh ăn, trong mắt cô, anh chỉ là thứ đồ bỏ đi?
Nghĩ tới đây, anh dập tắt điếu thuốc, đón lấy cây mồi lửa trên tay
Hình Dục, thô lỗ ra lệnh: “Ngồi sang bên cạnh, sắp cháy cả váy rồi mà
cũng chẳng thèm để ý gì cả.”
Hình Dục chỉ cười không đáp, túm túm chân váy lại rồi ngồi dịch sang một bên tiếp tục cho cành cây vào đống lửa.
“Phải rồi Hình Khải, anh trốn ra ngoài thế này, liệu sỹ quan chỉ huy có phạt anh nữa không?”
“Không sao. Trước khi trời sáng anh quay về là được.” Hình Khải quạt quạt khói, thờ ơ trả lời.
“Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên, cùng lắm nếu sỹ quan huấn luyện
bắt được thì chạy thêm vài nghìn vòng nữa, ông ta đâu có thể treo anh
lên để đánh.”
Hình Dục gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy khả năng anh bị bắt có lớn không?”
Hình Khải trả lời thản nhiên: “Mười lần thì đến chín lần rưỡi bị bắt.”
Home »
Anh hận anh yêu em
» Anh hận anh yêu em - Chương 15 Phần 2

0 comments:
Post a Comment