Sau khi về với chồng, tôi như người mất hồn. Càng ở gần chồng, tôi
càng nhớ anh da diết. Chồng thì một mực chiều chuộng, quan tâm tôi… và
chính điều đó càng khiến tôi mong mỏi được ở gần anh hơn.
Sau lần gặp đó, anh không hề liên lạc với tôi. Tôi biết anh rất cứng
rắn nhưng sau vỏ bọc đó, anh đau khổ thế nào. Qua một người bạn, tôi
biết anh đã lao vào cờ bạc để quên tôi. Một tháng về bên chồng, tôi như
người điên. Cố gắng, cố gắng thật nhiều để bình thường với chồng nhưng
tôi không thể… đầu óc tôi như muốn nổ tung.
Rồi anh gọi cho tôi nói bị ngã xe. Tôi lo lắng cuống cuồng và quyết
định bỏ mặc chồng cũ níu kéo. Ở giữa hai người đàn ông mình yêu, một
người chồng hiền lành tôi thương hại và một chàng trai yêu thương tôi
hết lòng, tôi thật sự không biết phải làm sao cho trọn vẹn. Nhìn chồng
cũ khóc lóc và đuổi theo xe ô tô chở tôi mà sao thấy xót xa quá! Nhưng
tôi không thể về với anh bởi tôi dành tình cảm cho người yêu mình nhiều
hơn. Tôi bỏ mặc chồng cũ khóc lóc và quay lưng đi…
Vậy là đã qua 4 năm khi tôi về Bắc lại với anh. Tôi không nỡ bỏ con
nên khi ly hôn, tôi giành quyền nuôi con. Nhưng đời khốn nạn thay, chồng
cũ của tôi một mực không chịu ly dị. Cũng vì anh, tôi đã cố gắng ra Bắc
vào Nam không biết bao nhiêu lần để thuyết phục chồng ly dị, để tự giải
thoát cho bản thân mình, để được thuộc về người yêu tôi mãi mãi… Nhưng
suốt 4 năm cố gắng, tôi vẫn không thể nào thoát khỏi chồng mình.
4 năm tôi có người yêu, với biết bao hờn giận, buồn vui, chúng tôi đã
thật sự hạnh phúc bên nhau. Tôi cảm nhận được tỉnh cảm anh dành cho tôi
rất nhiều. Thế nhưng, chưa bao giờ anh xác định sẽ tiến xa hơn nữa với
tôi. Anh là người đàn ông gia trưởng nên anh muốn cái gì tôi cũng phải
theo ý anh.
Vì quá yêu anh, vì quá mù quáng nên tôi cứ chìm dần vào sự đau khổ
anh mang lại cho tôi. Anh mắc bệnh ghen và ảo tưởng tới mức quá đáng. Đã
bao lần tôi phải đau đớn khi anh buông lời xúc phạm, thậm chí đánh đập
tôi… nhưng tôi hiểu là do anh quá yêu tôi nên tôi cũng dễ dàng bỏ qua
cho anh.
Tình yêu của chúng tôi cứ trôi qua như thế… nhưng tôi luôn cảm giác
bất an, lo sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi lấy vợ. Anh luôn trấn an
tôi rằng: “Anh sẽ ở bên em, không bao giờ lìa xa em đâu”… nhưng tôi vẫn không dám tin vào những lời nói đầu môi ấy.
Đã bao nhiêu lần tôi không chịu được sự coi thường của anh nên chủ động nói lời chia tay. Nhưng chỉ xa nhau một ngày, chúng tôi lại quay về bên nhau vì hai đứa không thể nào sống thiếu nhau. Anh nói với tôi rằng: “Chúng ta chỉ chia tay giả vờ thôi em nhé! Không có em, anh sống không có ý nghĩa gì cả”.
Tôi đã mất anh… mất anh mãi mãi sao? (Ảnh minh họa)
Tôi biết, anh phải ở giữa tôi và gia đình anh nên anh rất khó xử, khổ
sở. Tôi cảm giác như giữa tôi và anh mãi mãi không bao giờ thuộc về
nhau. Sẽ có một ngày anh đi lấy vợ, để lại mình tôi trong đau đớn, xót
xa… Tôi đã cố gắng xác định trước điều đó để mình không sốc khi điều đó
xảy ra.
Càng ở bên anh, tôi càng nhận thấy anh yêu bản thân mình nhiều hơn
yêu tôi. Anh gần như không lo cho mẹ con tôi bất cứ thứ gì. Tất cả những
gì anh làm, tôi thấy nó sao giả tạo, miễn cưỡng quá. Nhưng tôi không
muốn nghĩ… chỉ cần tôi có anh, chỉ cần được ở bên anh giây phút nào là
tôi được toại nguyện lúc đó.
Rồi một hôm, tôi bị ngã xe, máu chảy bê bết. Tôi gọi cho anh không
được. Tôi tủi thân nghĩ rằng tất cả những lúc tôi gặp khó khăn, anh đều
không có mặt bên tôi. Đã từ lâu lắm rồi, tôi và anh chỉ gặp nhau trong
nhà nghỉ những lúc anh cần tôi. Còn bình thường, anh làm gì, sống ra
sao, tôi đâu có biết?
Con tôi năm nay cũng đã vào lớp một. Nó rất cần một người bố dạy dỗ
nhưng anh vẫn dửng dưng như người dưng nước lã. Tôi cảm giác anh coi
thường tôi và không cần tôi nữa. Cả tuần tôi nằm một chỗ, ngẫm sao thấy
phận mình ê chề, bèo bọt quá! Dù biết tôi bị tai nạn nhưng anh vẫn không
hỏi thăm lấy nửa lời.
Rồi khi gặp nhau, anh lại ghen với người đàn ông mà bao năm nay anh
vẫn nhắc đến. Người đàn ông ấy tôi không có tình cảm thì tại sao tôi có
thể qua lại được? Vậy mà bao năm qua, anh vẫn chỉ ghen tuông với người
đó. Anh khiến tôi mệt mỏi. Anh xúc phạm tôi như một con điếm rẻ tiền.
Anh chửi bới, đánh đập tôi như kẻ thù của mình vậy.
Tôi ngỡ ngàng vì không thể hiểu được tại sao tôi lại bị anh đối xử
như thế? Tôi đã cố gắng bỏ qua vì nghĩ có thể do tôi sai điều gì đó?
Tôi sẽ tránh xa người đàn ông đó để anh không phải đối xử với tôi như
vậy nữa? Tôi yêu anh nhiều như vậy thì tình cảm đâu, tâm trí đâu em dành
cho người khác?
Anh quản lý tôi 24/24. Hễ cứ gặp
nhau là anh lại vội ôm cái điện thoại của tôi để xem tôi “có léng phéng
với thằng nào không?”. Và hôm sau, một sự hiểu lầm trớ trêu lại xảy ra…
và liên quan đến người đàn ông ấy. Anh ghen tuông, đánh đập tôi như kẻ
thù. Tôi tự hỏi anh đã làm được gì cho tôi? Tôi chịu đựng như thế này
chưa đủ khổ sao? Một mình tôi phải nuôi con, công việc lại bị mất… bao
nhiêu mệt mỏi như thế chưa đủ với tôi ư? Tại sao anh cứ mãi hành hạ tôi
như thế?
Tôi quyết định chấm dứt với anh. Gần 4 tuần qua, chúng tôi không hề
liên lạc với nhau. Tôi nhớ anh cồn cào, da diết… Tôi đã coi anh như một
người chồng, con tôi đã coi anh như một người cha nhưng tôi đớn đau khi
nghe gia đình anh nói rằng, anh đang yêu một người phụ nữ khác – là một
bác sỹ.
Phải rồi. Tôi hèn mọn, tôi không có gì trong tay thì làm sao anh chọn
tôi được? Vậy 4 năm qua thì sao? Tại sao anh lại quên nhanh vậy? Tình
cảm giữa chúng ta chỉ như bát nước lã vậy sao?
Chỉ mới 4 tuần xa tôi anh đã có người khác. Tôi đau đớn không thể
chấp nhận mình đã mất anh. Bằng ấy năm yêu thương bên nhau, anh bỏ rơi
tôi dễ dàng như vậy sao? Tôi không tin…
Rồi đây tôi phải sống ra sao khi không có anh bên cạnh? Còn anh, lúc ở
bên người ta, có bao giờ anh nhớ đến tôi không? Tôi đã mất anh… mất anh
mãi mãi sao? Chẳng nhẽ ông trời đã trêu ngươi tôi sao? Tôi đã phải làm
mọi cách để chồng ký vào đơn ly dị và đến bên anh. Vậy mà khi được ở bên
nhau rồi, sao anh lại không trân trọng tình cảm của tôi?
Home »
Truyện ngắn
» Bỏ chồng chạy theo tình nhân


0 comments:
Post a Comment